Sự nghiệp Trini Lopez

Âm nhạc

Thời kỳ đầu

Lopez thành lập ban nhạc đầu tiên của mình ở Wichita Falls, Texas, khi mới 15 tuổi. Khoảng năm 1955 – 1956, Trini Lopez và ban nhạc của ông làm việc tại The Vegas Club, một hộp đêm thuộc sở hữu của Jack Ruby, chủ hộp đêm, người đã ám sát Lee Harvey Oswald.[5] Năm 1957, theo lời giới thiệu của cha Buddy Holly, Trini và nhóm nhạc The Big Beats của ông đã tìm đến gặp nhà sản xuất Norman PettyClovis, New Mexico. Petty đã ký hợp đồng cho họ với Columbia Records, hãng đã phát hành đĩa đơn Clark's Expedition/Big Boy, cả hai đều là bản ghi nhạc cụ. Lopez rời nhóm và thực hiện bản thu âm solo đầu tiên, sáng tác của riêng ông The Right To Rock, cho Volk Records có trụ sở tại Dallas, sau đó ký hợp đồng với King Records vào năm 1959, thu âm hơn mười đĩa đơn cho hãng.

Vào cuối năm 1962, sau khi hợp đồng với King Records hết hạn, Lopez theo lời đề nghị của Snuff Garrett, tham gia ban nhạc The Crickets hậu Holly với tư cách là giọng ca chính. Sau vài tuần thử giọng ở Los Angeles, dự định đó không thành. Ông ổn định tại hộp đêm PJ's, nơi lượng khán giả của ông tăng lên nhanh chóng, khiến cho Frank Sinatra, người đã thành lập hãng đĩa riêng của mình, Reprise Records biết tới ông, sau đó đã ký hợp đồng với Lopez.[6]

Các soundtrack chủ yếu

Trini Lopez ở Sân bay Amsterdam Schiphol, lưu diễn Hà Lan năm 1963.

Album trực tiếp đầu tay của ông là Trini Lopez at PJ's (R/RS 6093), được phát hành vào năm 1963.[7] Album bao gồm một bản cover của If I Had a Hammer, đã đạt vị trí quán quân tại 36 quốc gia (thứ ba tại Hoa Kỳ), và là một bản phát thanh được yêu thích trong nhiều năm. Nó đã bán được hơn một triệu bản và được trao một đĩa vàng chứng nhận đĩa thu âm.[8] Ông cũng biểu diễn phiên bản riêng của bài hát Mexico truyền thống La Bamba trong album; bản thu âm giai điệu của ông sau đó được phát hành lại thành đĩa đơn vào năm 1966.[2] Một album trực tiếp khác từ PJ's được thu âm vào cuối năm đó với tựa đề By Popular Demand More Trini Lopez at PJ's (R/RS 6103),[2] có bài hát Green Green được viết bởi Randy Sparks và Barry McGuire và ban đầu được thu âm bởi New Christy Minstrels vào đầu năm đó cho album Ramblin của họ ở Columbia.[9]

Lopez có 13 bản ghi có vị trí trrong bảng xếp hạng đến năm 1968, bao gồ Lemon Tree (1965), I'm Comin' Home, Cindy (1966) và Sally Was a Good Old Girl (1968). Sau đó vào năm 2013, Lopez đã trả lời phỏng vấn của Tạp chí Portland: "Mọi người luôn hỏi về Lemon Tree. Đó là một trong những bài hát yêu thích nhất của tôi, một giai điệu rất hấp dẫn".[10] Trên bảng xếp hạng nhạc adult contemporary, ông có 15 bản hit, bao gồm cả những đĩa đơn giành "top 10" Michael (1964), Gonna Get Along Without Ya' Now (1967) và The Bramble Bush (1967). Ngoài thành công về mặt đĩa than, ông còn trở thành một trong những nghệ sĩ biểu diễn ở hộp đêm hàng đầu của đất nước trong thời đại đó, thường xuyên dẫn đầu các cuộc biểu diễn ở Las Vegas. Năm 1968, ông thu âm một album tại Nashville mang tên Welcome to Trini Country (R/RS 6300).[11]

Trini Lopez và Pat Boone trong một sự kiện quần vợt tại Fort Lauderdale, Florida (tháng 04 năm 1975)

Lopez sản xuất một đĩa đơn quảng cáo cho nước ngọt Coca-Cola Fresca vào năm 1967.[12] Năm 1969, NBC phát sóng chương trình tạp kỹ Trini Lopez đặc biệt với sự góp mặt của nhóm guitar The Ventures và Nancy Ames với tư cách khách mời.[13] Soundtrack được phát hành dưới tên The Trini Lopez Show, ông hát các bản hit của mình với The Ventures làm ban nhạc hậu thuẫn.[2]

Ông tiếp tục sự nghiệp âm nhạc của mình với các chuyến lưu diễn rộng khắp châu Âuchâu Mỹ Latinh trong thời kỳ này; dự án bứt phá bằng cách phát hành một album disco vào năm 1978 nhưng không thành công.

Guitar Gibson

Sự nổi tiếng của Lopez đã khiến Tập đoàn Guitar Gibson đề nghị ông thiết kế một cây đàn guitar cho họ vào năm 1964. Ông đã thiết kế hai mẫu: Trini Lopez Standard,[14] một mẫu nhạc rock and roll dựa trên phần thân semihollow của Gibson ES-335 và Lopez Deluxe,[15] bản biến thể của một cây guitar jazz Gibson do Barney Kessel thiết kế. Cả hai cây đàn này đều được sản xuất từ năm 1964 đến năm 1971, hiện đang được các nhà sưu tập đặc biệt.[2] Chủ sở hữu của cây đàn bao gồm Dave Grohl của Foo Fighters[16]Noel Gallagher của Oasis.[2]

Thời kỳ sau

Bản vẽ minh họa Trini Lopez.

Năm 2002, Lopez hợp tác với nhà sản xuất Art Greenhaw cho tác phẩm Legacy: My Texas Roots. Album sử dụng Texas Roots Combo bao gồm Lopez, Greenhaw, và anh trai của Lopez, Jesse.[17] Nhà phê bình Steve Leggett của AllMusic nhận xét: "Album có cảm giác dễ chịu rất giống với các bộ live cổ điển của Lopez từ những năm 1960, chỉ có điều nó rock hơn nhiều".[18] Sau đó, Lopez tập trung vào công việc từ thiện.[19]

Lopez vẫn ghi âm và xuất hiện trực tiếp trong những năm trước khi ông qua đời. Ông đã tham gia một buổi hòa nhạc vì lợi ích để quyên góp tiền cho các nạn nhân của trận động đất và sóng thần Ấn Độ Dương 2004,[20] xuất hiện với tư cách khách mời biểu diễn trong một số chương trình được tổ chức tại Maastricht, Hà Lan cùng với nghệ sĩ violin và nhà soạn nhạc người Hà Lan André Rieu.[21] Ông tiếp tục ghi âm El Immortal được phát hành vào năm 2010, và năm sau ông phát hành album thứ 65 của mình, Into The Future.[22]

Điện ảnh

Trong những năm 1960 và 1970, Lopez chuyển sang lĩnh vực diễn xuất, dù sự nghiệp điện ảnh không thành công như âm nhạc.[2] Vai diễn điện ảnh đầu tiên của Lopez là trong phim Marriage on the Rocks (1965) với tư cách vai diễn khách mới trong một cảnh quay ở hộp đêm; ca khúc nhạc phim của Lopez, Sinner Man, đã trở thành một đĩa đơn ăn khách (Billboard Hot 100: thứ 54 nhạc pop, thứ 12 bảng adult contemporary). Ông là một diễn viên phim The Dirty Dozen (1967), xuất hiện với tư cách là chính mình trong The Phynx (1970), và đóng vai chính trong Antonio (1973). Ông đã xuất hiện hai lần (đóng các nhân vật khác nhau) trên chương trình truyền hình Adam-12. Năm 1977, ông đóng vai Julio Ramirez trong The Mystery of the Silent Scream, một phần của loạt phim truyền hình The Hardy Boys/Nancy Drew Mysteries.[23][24]